“Tôi đã nói rồi mà lại, mặt đường mặt đường là công ty bọn họ Lâm, dễ thường lại cần yếu ứng phó được với 1 tên phân vân chui ra †ừ xó xỉnh nào hay sao!”
“Lần này anh ta nếm hương thơm biết điều rồi chứ?”
Đám bọn chúng ta phần đông thlàm việc phào dịu nhõm.
Bạn đang xem: Đọc truyện chàng rể siêu cấp của nữ thần
Nhất là Mãn Thương Hải.
Anh ta kiệt mức độ gục xuống đất, thngơi nghỉ hồng hộc hồng hộc.
Xem ra là trong thời điểm tạm thời rất có thể bảo đảm được nhà chúng ta Mãn rồi.
Tuy là fan này cực kỳ xuất sắc, nhưng lại tầm thường quy vẫn không bằng được nhà họ Lâm.
Cơ cơ mà, ngón nghề cũng tốt thừa rồi!
Người đàn bà nhếch môi mỉm cười cợt, định thu chiêu.
Chiêu điểm huyệt đấy cô sẽ luyện nó trong cả từ ngày nhỏ mang lại.
cho tới Khi trưởng thành và cứng cáp, thuật dùng châm của cô ấy thì không tồn tại gì nhằm lạc quan nhưng lại trò đời này thì lại chính là khoái khẩu của côi Có điều…
Người đàn bà còn chưa thích chí được bao lâu thì Lâm Dương bị có định bất ngờ khi nãy lại bước đầu cử đụng.
Không ổn định rồi!
Người con gái tởm hãi.
“Cô Lâm!”
Lâm Phụ đứng bên kia cũng quýnh không còn lên, vọt lên nlỗi điên, đập một vạc vào bạn Lâm Dương.
Lâm Dương trsống người đtràn lên vùng eo của cô gái tê.
Cô ta bị tắn công bắt ngờ cần ko kịp phòng ngừa, bị tiến công cất cánh ra ngoài, ngã bịch xuống khu đất, nhưng Lâm Phú sẽ đuỏi cho noi rồi.
“Lão già, ông cho là tôi không thịt được ông tốt sao?”
Mắt Lâm Dương mát rượi, dữ tợn, tay nhanh như giảm cố chặt tấy cổ tay của Lâm Prúc, giữ lại ông ta lại.
Bốp!
Lâm Phụ ra thêm một đòn khiến cho cánh tay của Lâm Dương cơ lẩn thẩn, run lên cơ mà anh vẫn không tồn tại ý muốn buông tay, thế vào kia, anh rút ít ngân châm đâm mạnh mẽ xuống cánh tay, tức thì kế tiếp, sức của cánh tay đã nuốm đem tay của Lâm Phụ tăng vọt lên gắp thứ lần, hiện thời ông ta vẫn muốn trồn cũng không được nữa.
“Không ổn rồi!” Lâm Phú căng mắt.
“Này, anh mau thả ông ấy ra đi!”
Người phụ nữ nghiến răng, vọt tới tức thì, định chống chế ép Lâm Dương bắt buộc buông tay ra.
Nhưng cô ta vừa new lại ngay sát thì cánh tay sót lại của Lâm Dương sẽ vươn ra, ổn định cổ tay của cô ta lại.
Cô ta nín thsinh sống, gấp rút điểm vào thiết bị huyệt đạo trên bạn Lâm Dương, định khiến anh kia liệt thêm nữa.
Nhưng Lúc cô ta có tác dụng dứt thì Lâm Dương hoàn toàn không tồn tại tín hiệu gì là bị cơ liệt cả, thậm chí là các hễ tác của anh ấy cũng không còn tạm dừng.
“Cái này… Cthị xã này sao rất có thể những điều đó được! Thuật điểm huyệt của tô…” Cô ta ncố kỉnh phắt đầu lên, nhì mắt trợn khổng lồ lo lắng nhìn Lâm Dương.
Về phía Lâm Dương lúc ấy anh không rảnh làm phản ứng lại với thắc mắc của cô ta, anh cố tay Lâm Phụ rồi mạnh tay quật qua quật lại người ông ta.
Xem thêm: Cách Trị Da Mặt Mỏng Nổi Gân Máu Tại Nhà, Da Mỏng Nổi Mạch Máu Có Nguy Hiểm Không
Bịch!
Bịch!
Cơ thể Lâm Phú bị Lâm Dương coi nlỗi một chiếc bao cát, va chạm đầy đủ các vị trí với khung người ông ta.
Bắt kể là mặt hàng rào, núi giả giỏi là vách tường, khung người ông ta phần đông bị đtràn vào.
Chẳng bao thọ sau, người Lâm Prúc vẫn trầy domain authority tróc vảy, gần như xỉu mang lại khu vực.
Đây chính là biện pháp làm của Lâm Dương.
Anh chưa hẳn là tín đồ luyện võ cần không có máy cái âm mưu hoa hòe hoa sói gì hết, tắt cả phần nhiều gì anh có là sự việc thô bạo với tốc độ.
Người đàn bà bị ctranh tượng trước mắt dọa, hại ngây bạn.
Cô ta nghiến chặt răng, không có cố kỉnh điểm huyệt Lâm Dương nữa nhưng mà nhị đôi mắt rung rồi rồi rút ít một cây ngân châm từ bỏ bên hông ra, đâm bạo phổi về phía anh.
“Mau giới hạn tay lại đến tôi!”
Rốt cuộc hôm nay Lâm Dương cũng dừng tay lại.
Lâm Phú trượt ra khỏi tay anh, bửa phịch xuống khu đất, không di chuyển thêm một chút nào.
Nhưng… cô ta không cảm thấy vui chính vì thế.
Bởi, Lâm Dương vẫn quan sát cô ta.
Trong đôi mắt kia tuyền là sự việc hững hờ với dữ tợn.
Mặt cô ta mình trắng bệch ra, khung người mềm mại run lẫy bẩy, băn khoăn vì sao cơ mà cô ta cảm giác nghe đâu mình đã không thắng cuộc rồi.
Mà sự thật minh chứng, lưu ý đến của cô ý ta đúng rồi.
Lâm Dương không biến thành đôi mắt năng lực hành vi chỉ vì chưng một cây ngân châm, bộ hạ của anh ấy vẫn có thể cử động nhỏng cũ, thậm chí còn anh còn giơ tay lên, rút cây ngân châm vẫn đưa vào ngực bản thân xuống.
Anh cố gắng cây ngân châm trên tay, âm thầm nhìn chăm chắm vào nó, có thể tháy được ký kết hiệu hết sức nhỏ sống bên trên ngọn cây ngân châm.
Đó là tín hiệu trong phòng họ Lâm.
Đây là ngân châm bởi chính công ty họ Lâm tạo nên.
“Anh… anh muốn làm gì hả… anh… anh mau thả tôi ra…”
Rốt cuộc cô ta đã và đang biết sợ.
Cô ta hy vọng ra khỏi bàn tay của Lâm Dương nhưng lại tay anh cđọng như thể kìm sắt vậy, cô ta không tài làm sao bay ra được.